Hiện tại con trai đầu của tôi đã lấy vợ, được gần một tuần nay. Ngày hôm kia cháu về nhà mời vợ chồng tôi ra thành phố chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật cùng.
Tôi có 2 đứa con, một trai một gái. Ngày nhỏ các con ngang bướng, thích làm theo suy nghĩ của bản thân, luôn cãi bố mẹ và không chịu nghe lời người lớn. Tôi thường dạy con gặp người quen phải chào, khách đến nhà phải nhanh nhảu mồm miệng và mời họ uống nước. Nhưng, các con để ngoài tai lời nói của tôi và luôn bị mọi người chê bai là những đứa trẻ hư.
Bố mẹ chồng ở giữa 2 nhà con trai. Bà cũng quý mến các cháu, luôn muốn bọn trẻ phải ngoan ngoãn lễ phép hiếu thảo. Thế nên bà luôn dùng biện pháp so sánh giữa các cháu nội để bọn trẻ biết sai mà sửa.
Thấy các con tôi không chịu làm việc nhà, bà trách tôi không biết dạy bảo con từ nhỏ, lớn lên không biết làm gì mà sống. Mẹ chồng nhắc tôi nên học cách dạy con của chị dâu, từ đứa nhỏ đến đứa lớn đều biết nấu cơm, quét nhà và rửa bát. Anh chị đi làm về chỉ việc ngồi vào bàn ăn cơm, ăn xong thì đi ngủ, không phải làm gì.
Tôi buồn lắm cũng nói lại mẹ chồng là đã nhắc nhở các con nhiều lần nhưng bọn trẻ không chịu làm việc nhà thì cũng phải chịu chứ biết sao được. Mẹ chồng bảo:
“Đứa nào không nghe lời thì cứ dùng roi vọt mà dạy là sợ ngay. Đừng suốt ngày nịnh nọt dỗ dành làm gì. Con sang học cách dạy con của chị dâu đi. Nói đứa nào không nghe là đánh liền tay, cãi là đuổi khỏi nhà. Cứ chiều quá rồi hỏng hết”.
Có hôm tôi qua nhà chị dâu chơi, tôi thật sự sốc khi nghe thấy chị dâu và mẹ chồng đang ngồi nói xấu tôi. Chị dâu thì bảo:
“2 đứa con của em dâu không dạy dỗ cẩn thận lớn lên hỏng mất mẹ ạ. Đứa con trai sang nhà toàn đập phá đồ và đánh anh họ thôi. Đứa con gái thì đanh đá ghê gớm, toàn muốn đòi phần thắng về mình nên bọn trẻ nhà con không ai muốn chơi. Nếu bọn trẻ đó sống nhà con thì bị đánh cho “lên bờ xuống ruộng” từ lâu rồi”.
Chị dâu chê cháu, còn bà thì chê con dâu:
“Tất cả lỗi tại người mẹ không biết dạy bảo con cái. Mỗi lần mẹ chồng góp ý thì con dâu cãi chằm chặp bênh con”.
2 người phụ nữ mà tôi tôn trọng quý mến, vậy mà sau lưng lại nói xấu tôi đủ lời. Tôi rất buồn nhưng không vì những lời của họ mà sống áp đặt với con. Tôi vẫn kiên trì ở bên con nhắc nhở mỗi khi con mắc lỗi trong cuộc sống. Con lười làm thì tôi vẫn nhẹ nhàng chỉ dạy từ việc nhỏ dần đến việc lớn. Sau những năm cố gắng không ngừng nghỉ, khi các con học cấp 3 thì cũng biết làm việc nhà, ăn nói lễ phép và biết đối nhân xử thế chẳng thua kém gì con của chị dâu.
Hiện tại con trai đầu của tôi đã lấy vợ, được gần một tuần nay. Ngày hôm kia cháu về nhà mời vợ chồng tôi ra thành phố chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật cùng. Con bảo:
“Ngày bố mẹ cưới còn khó khăn, chưa có tuần trăng mật thế nên lần này phải đi cùng với bọn con một chuyến. Chúng con dự định sẽ đi nước ngoài, nơi mà bố mẹ vẫn thường xuyên xem phim của họ”.
Khi biết các con muốn đưa chúng tôi đến Ấn Độ, vợ chồng tôi đều hạnh phúc sung sướng và đồng ý ngay. Lúc đó chị dâu cũng qua chơi, trái với niềm vui của chúng tôi thì chị ấy lại rơm rớm nước mắt nói:
“Các em thật may mắn 2 đứa con đều kiếm được nhiều tiền giỏi giang. Còn trẻ đã mua được nhà riêng, xây nhà cho bố mẹ, bây giờ lại tài trợ cho các em đi du lịch nước ngoài nữa. Còn các con của chị tiền làm chẳng đủ chi tiêu, năm vừa rồi chị còn tốn khá nhiều tiền trả nợ cho con trai để cứu vãn cuộc hôn nhân của nó”.
Cuối cùng cũng có ngày chị dâu khen ngợi các con tôi một câu nhưng chị không thừa nhận công lao của tôi mà cho là may mắn. Nhưng chị có biết không để các con thành đạt như ngày hôm nay, tôi đã rơi rất nhiều nước mắt vì các con bị mang tiếng những đứa trẻ hư hỏng.